Hôm nay sáng sớm tôi thức dậy, cảm thấy trong lòng nặng trịch như đè cục đá. Cái cảm giác này nó đeo bám từ hôm qua rồi, nhức nhối khó chịu vô cùng.
Tôi quyết định thử làm như tiêu đề nói: khóc và cầu nguyện. Thành thật mà nói, ban đầu nghĩ sẽ hơi sến nhưng không quan trọng, cứ thử đã.
Bắt đầu với khóc trước
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, lưng dựa vào tường. Nhắm mắt lại, nghĩ tới đống chuyện đang chồng chất:
- Việc cơ quan dồn ứ cả tuần chưa giải quyết xong
- Tiền học thêm của con cuối tháng lại tăng
- Tin nhắn cãi vã với vợ hôm qua chưa nguôi
Nước mắt tự nhiên ứa ra. Ban đầu chỉ thút thít, sau thành tiếng nấc. Tôi để mặc nước mắt chảy, không lau vội. Ngồi khóc, khóc thật lâu cỡ 15 phút gì đó. Ngực đang đè nặng bỗng thấy nhẹ hẳn đi.
Chuyển sang cầu nguyện
Khi tiếng khóc nhỏ dần, tôi thấy đủ bình tĩnh để mở điện thoại ra gõ. Không viết giấy vì sợ vợ con nhìn thấy. Gõ từng câu vào ứng dụng ghi chú:
“Chỉ mong con đủ mạnh mẽ vượt qua tháng này
Xin cho con tìm được cách hoà giải với vợ
Cho con bình tâm nhìn lại công việc đang rối…”
Viết được tầm 7-8 dòng thì dừng. Lúc này hơi thở đã đều hơn, mũi thông rồi không còn ngạt nữa.
Cái khoảnh khắc bình an ập đến
Sau khi gõ xong, tôi hít hà không khí sáng sớm ở ban công. Bất chợt nghe tiếng chim ríu rít trên cây điệp trước nhà. Mùi bún riêu từ quán đầu ngõ thoảng vào. Lúc đấy tự dưng tim tôi như mở ra, cái cảm giác ấm áp lạ thường lan toả từ ngực.
Toàn bộ quá trình mất cỡ 30 phút. Điều bất ngờ là sau đó khi check điện thoại, đồng nghiệp nhắn hủy meeting sáng – thằng khốn đấy cuối cùng cũng cho tôi thở! Ngồi uống ly cà phê phin nóng, tôi mới vỡ lẽ: khóc cho hết chất độc trong lòng, cầu nguyện để đón nhận điều mới – đơn giản thế thôi mà trước giờ toàn cố đè nén.